Những bài thơ hay dành tặng Thầy, Cô giáo

Những bài thơ hay dành tặng Thầy, Cô giáo
Khi nhắc đến ngày Nhà giáo Việt nam là nhắc đến một ngày trọng đại và ý nghĩa. Là ngày để toàn nhân loại hướng về các thầy cô giáo - những người lái đò âm thầm, lặng lẽ, những người ươm mầm xanh cho đất nước. Đôn-ki-xtôi đã có câu nói nổi tiếng là “Dưới ánh hào quang của ánh sáng mặt trời, không có nghề nào cao quý bằng nghề dạy học”.
Trong không khí cả xã hội dành sự tôn kính, tri ân những người đã, đang gắn bó với nghề dạy học, Khoa GDCTTCVH đã sưu tầm và xin chia sẻ một số bài thơ hay nhất về tình thầy trò nhân dịp kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11. Qua những vần thơ hay, chúng tôi gửi gắm tình cảm, sự trân trọng và kính mong quý thầy cô giáo, các bạn bè đồng nghiệp không ngừng tự học tập, nâng cao trình độ, bồi dưỡng chuyên môn và hết lòng yêu thương học sinh, phấn đấu dạy thật tốt để xứng đáng với nghề cao quý nhất trong tất cả các nghề cao quý, tiếp thêm tay chèo để lái con đò tri thức được cập bến thành công.
 
Nghe thầy đọc thơ
Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm như tiếng của bà năm xưa
Nghe trăng thuở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời
Thêm yêu tiếng hát mẹ cười
Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…
                                                              Trần Đăng Khoa
 

Thưa Thầy
Thưa thầy, bài học chiều nay
Con bỏ quên ngoài cửa lớp
Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót
Con hóa mình thành bướm và hoa
Thưa thầy bài tập hôm qua
Con bỏ vào ngăn khóa kín
Mải lượn lờ theo từng vòng sóng
Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin
Thưa thầy, bên ly cà phê đen
Con đốt thời gian bằng khói thuốc
Sống cho mình và không bao giờ mơ ước
Mình sẽ là ai? Tôi sẽ là ai?
Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay
Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng
Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng
Soạn bài trong tiếng ho khan
Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn
Sao con học hoài không thuộc
Để bây giờ khi con hiểu được
Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy
                                                  Tạ Nghi Lễ

Xin lỗi các em
Tôi đâu phải người làm nông
Cày xong đánh giấc say nồng một hơi
Chuông reo tan buổi dạy rồi
Còn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên.
Trách mình đứng trước các em
Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!
Rụng dần theo bụi phấn bay
Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh
Dẫu là lời giảng của mình
Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang
Dẫu là tiết học vừa tan
Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!
Hiểu dùm tôi các em ơi
Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ
Cảnh đời chộn rộn bán mua
Áo cơm nào dễ chi đùa với ai.
Vờ quên cuộc sống bên ngoài
Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen
Dở hay, yêu ghét, trắng đen
Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu
Ai còn dằn vặt đêm sâu
Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên
Thật lòng tạ lỗi các em
Hiểu ra khi đã lớn lên mai này!
                                              Trần Ngọc Hưởng


Bụi phấn
Như khi lăn ngón tay tròn trên chứng minh thư 
Tự hào với xứ sở, đất đai mình là người công dân trung thực 
Làm sao nhớ rõ viên phấn nào đã hằn dấu tay tôi lần thứ nhất 
Trước các em, cho đến sáng thu này? 
Viên phấn ơi, sao chỉ nhỏ và gầy 
Như một ngón tay trong bàn tay tôi đấy 
Nào ai nỡ đánh rơi giữa chừng hay tính toan bẻ gãy 
Sợ năm ngón tay kia thôi sẽ hết hồng 
Tôi cậy nhờ gởi mơ ước nằm trong 
Cái màu trắng dịu dàng, nhẫn nại 
Cái màu trắng sẽ mòn đi mãi 
Cho các em hình dung thêm rõ nét về đời. 
Sẽ chẳng còn lại gì tìm thấy ở vành môi 
Cả dấu tay tôi vịn vào thuở nào tập đếm bước 
Chỉ có bây giờ - Du đã vững hai chân, tôi đi trọn nghề mình bước nào không dễ vấp 
Hiểu con đường đến lớp cũng cheo leo. 
Đất nước trở trăn trong thiếu thốn và nghèo 
Chúng tôi nhiều khi phải tự góp thêm công để các em có đủ ghế ngồi và tự sớt đồng lương cho những lần thiếu phấn 
Có thể nào khác hơn? Khi tôi đưa ngón tay mình lên môi và cắn 
Biết rằng viên phấn cũng đau. 
Đồng nghiệp tôi mái tóc đã phai màu 
Giọng nói khàn như dây đàn cũ, 
Có hiểu điều ấy chăng, bụi phấn biết nghiêng mình lễ độ 
Không rơi vào lồng ngực, trái tim trong. 
Các em mở ra những trang sách ruộng đồng 
Tôi cúi xuống gieo vào hạt chữ 
Có giọt mồ hôi và cả dấu tay mình ấp ủ 
Lặng thầm nói với mai sau 
Mải miết đôi tay đầy bụi phấn trắng phau 
Như nhà nông bốn mùa lấm láp. 
Viên phấn tự mài mình chết đi để đâm chồi sự thật 
Nhẹ nhàng ơi cái chết vô tư 
Chúng tôi gìn giữ trái tim chân thực hằng giờ 
Các em hồn nhiên mà ánh mắt long lanh soi rọi thế 
Cái bục giảng không cao nhưng đã có bao người vấp té 
Viên phấn của lòng mình không giữ nổi trên tay. 
Buông thả đấy rồi, những ngón loay hoay 
Sẽ mỏi mòn đi và rơi rụng 
Như người lính không tự cầm lấy súng 
Vách chiến hào đâu dễ ấm lưng.
Trong giấc mơ tôi, những viên phấn hằng đêm vạch sáng những hành trình 
Bảng xanh trước các em là chân trời rộng mở 
Thì bụi phấn ơi, cứ tan mình trong gió 
Nơi trăm miền sẽ còn có dấu tay tôi.
                                                     Đoàn Vị Thượng

Khi thầy về nghỉ hưu
Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!
                                                        Tạ Nghi Lễ
 
Tình thầy cô
Thầy cô nghĩa rộng tựa bầu trời
Tốt đẹp dành trò mãi chẳng vơi
Hạnh phúc do yêu nghề dạy trẻ
Gian nan bởi thích nghiệp trồng người
Đưa đò chỉ lối về muôn nẻo
Chở đạo tìm đường đến khắp nơi
Trọn kiếp quên mình vì giáo dục
Tình kia sao kể hết bằng lời.
                                            Giáp Duyệt

Tác giả bài viết: Sưu tầm: Lê Khanh - Thanh Tâm