Trung cấp Luật Đồng Hới, một ngôi trường đóng tại mảnh đất Quảng Bình đầy nắng và gió, là mái nhà thân thương của biết bao thế hệ học sinh.
Mái trường hòa mình giữa rừng thông reo bạt ngàn xinh đẹp ấy cũng chính là nơi chắp cánh và hiện thực hóa những hoài bão trong tôi. Nơi ấy trong tôi, một cảm giác thân thương xen lẫn tự hào, còn nhớ ngày nào, tôi chỉ là một cô học trò vừa mới tốt nghiệp THCS tại một vùng quê nghèo miền sơn cước xã Thông Thụ được bước vào mái trường Trung cấp Luật Đồng Hới thấm thoắt cũng đã hơn 01 năm. Đếm sao cho hết nỗi niềm nơi đây đã chia sẻ cùng tôi, vẫn nhớ rõ cảm giác bỡ ngỡ, lạ lẫm và một chút lạc lỏng khi lần đầu tiên đặt chân vào trường. Một ngôi trường quá rộng lớn, quá đẹp hơn sức tưởng tượng mà mỗi lần nhắc đến với bạn bè, tôi không sao kiềm nổi sự tự hào và niềm vui thích. “Trường tôi đẹp lắm, khuôn viên đầy màu sắc và tràn trề sức sống của hoa, của cỏ cây, của những màu áo học trò trong cái nắng và gió biển mặn mòi”. Trường tôi, rộng lớn về không gian, về cơ sở vật chất, phòng học, nhà ở KTX đều rất hiện đại, nó đang che chở nuôi dưỡng tôi về tâm hồn, nhân cách sống và ngày càng phát triển cả về tri thức. Ngoài những giờ học căng thẳng trên giảng đường nhưng đầy thú vị, những trải nghiệm thực tế vất vả nhưng bổ ích, cảm giác mỗi khi được học trên giảng đường luôn là những trải nghiệm mới, những kiến thức được thầy cô đúc kết và truyền đạt luôn có sức hút đến lạ kỳ. Tôi thích được nghe, được đọc, được học những điều mới lạ từ sách vở, bạn bè, thầy cô. Tôi yêu cảm giác căng thẳng và không khí sôi nổi trong những buổi tranh luận khi học nhóm, khi trình bày báo cáo trên lớp. Và tôi trân trọng những buổi thực tế khá lạ lẫm nhưng kết quả đạt được nhiều hơn điểm số khi chúng tôi đã có thêm nhiều kiến thức thực tiễn. Yêu lắm cuộc sống học sinh xa nhà, vui buồn trong sự thiếu thốn tình cảm, vật chất; những trải nghiệm hoàn toàn mới tại một vùng đất mới bên những bạn bè mới. Bạn bè tôi tới đây từ khắp mọi miền đất nước, chúng tôi chia sẻ với nhau cảm giác nhớ nhà, chia sẻ cùng nhau những món quà quê, những tình cảm nhớ nhung tuổi đầu đời. Cuộc sống học sinh đơn giản, mộc mạc nhưng đáng yêu lắm chúng tôi cùng trân trọng, cảm thông và giúp đỡ nhau vượt qua cuộc sống, để giờ đây khi gần kết thúc năm học đầu tiên về nghỉ hè, tôi thấy mình so với 01 năm về trước và so với tuổi 16 của tôi thì tôi của bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi đã chạm, cảm nhận và gắn bó thân tình với ngôi trường này, nơi đây đã yêu thương, che chở, dạy dỗ và chứng kiến sự trưởng thành của tôi và bao thế hệ học sinh khác.
Hôm nay, Trường của tôi kỉ niệm tròn 06 năm tuổi, hòa chung với không khí rộn ràng nơi đây, trong tôi xen lẫn nhiều cảm xúc vừa vui mừng, vừa tự hào và xúc động. Tôi biết rằng, tôi giờ đây cần phải biến những cảm xúc ấy thành động lực, phải đem những hành trang về kiến thức và kỹ năng sống mà mái trường này đã trang bị cho tôi để hiện thực hóa những khát vọng và hoài bão bản thân, để không phụ những gửi gắm mà ngôi trường này đã dành cho tôi và để góp công sức vào xây dựng quê hương đất nước.
Và tôi muốn gửi tới thầy cô những người Cha Mẹ thứ hai của tôi: “Không có gì có thể so sánh với công ơn của thầy cô, chúng em sẽ luôn ghi nhớ mãi công ơn này và em biết rằng trong mỗi thế hệ học sinh chúng em, mái trường này cùng các thầy các cô trường Trung cấp Luật Đồng Hới luôn là gia đình thân thương dõi theo những bước đi của chúng em trên đường đời, cảm ơn thầy cô bằng tấm lòng chân thành nhất”.
Cám ơn em, cô học trò chăm chỉ đã luôn dành những tình cảm tốt đẹp về Trường. Các Thầy, Cô giáo luôn mong các em trưởng thành từng ngày, luôn nỗ lực để đưa các em vững bước trên đường đến tương lại.